Tư Đồ tiên sinh chỉ nói, người nọ đã đi tìm ông tôi.những chuyện sau đó ông tôi cũng không nói thêm gì.

Tôi đợi nửa ngày cũng không chờ được ông ta nói tiếp, ông ấy thấy tôi nghi hoặc, chỉ nhàn nhạt mà nói, nên tới sớm muộn gì muốn tới, thiên cơ, là không thể tiết lộ.

Lời này lộ ra vẻ giả trang cao thâm nhàn nhạt, lòng tôi có chút khó chịu, nhưng cái gì cũng chưa nói, kỳ thật đến bây giờ mới thôi, tôi thật sự không biết lúc trước ông nội kêu tôi tới tìm ông ấy làm gì.

Tôi theo bản năng duỗi tay sờ sờ túi Càn Khôn, nhớ tới tẩu hút thuốc của ông nội, đúng lúc này, Tiểu Bạch duỗi tay chỉ lên trời, kêu lên.

- Đó là thứ gì?

Tôi ngẩng đầu nhìn, giữa không trung là một cái quang điểm chính cấp tốc lao xuống tới, dần dần gần, mới phát hiện thì ra là Giải Trĩ lão huynh.

Tôi vỗ trán một cái, lúc này mới nhớ tới nó, vừa rồi nó cùng kia ác thú Cùng Kỳ đánh khó phân thắng bại, gắn bó như keo sơn, sau đó tôi chạy thoát khỏi Luyện Thần Đỉnh, mãi cho đến khi Liễu Vô Ngôn thu Luyện Thần Đỉnh bỏ chạy, cũng chưa nhìn thấy hình bóng Giải Trĩ, vừa rồi nghe Thiên Hồ phu nhân kể chuyện xưa mê mẩn, lại quăng luôn nó ra đằng sau đầu

Giải Trĩ từ trên trời giáng xuống, giống như một viên đạn pháo, ầm ầm rơi xuống đất, bộ dáng thoáng có điểm chật vật, xem ra vừa rồi cũng là một phen khổ chiến, sau khi nó rơi xuống đất thì quét mắt nhìn một vòng, bỗng nhiên trừng mắt mắt to, nhìn nhìn Tư Đồ tiên sinh, cái trán một sừng phát ra điện quang mỏng manh nhè nhẹ, nhưng lại quay đầu nhìn nhìn tôi.lắc lắc cái đầu, thả người nhào tới, tôi chỉ thấy hoa mắt, Giải Trĩ cũng đã về tới túi Càn Khôn, vậy mà một câu cũng chưa nói.

Tôi có chút buồn bực, Tư Đồ tiên sinh cũng lộ vẻ kinh ngạc, ghé mắt nhìn tôi vài lần, bỗng nhiên cười nói.

- Thần thú vậy mà lại nhận chủ, khó được khó được, xem ra…

Tôi bật cười nói.

- Cái gì nhận chủ chứ, nó chỉ là khách trọ ở nhà tôi mà thôi, ngẫu nhiên giúp tôi một chút chuyện, Tư Đồ tiên sinh, mấy ngày gần đây phát sinh sự tình tương đối nhiều, theo ý kiến của ông, sau này chúng ta nên làm gì cho phải?

Ông ấy trầm ngâm một lát, chỉ nói một chữ.

- Chờ.

Chờ? Tôi khó hiểu, chẳng lẽ giờ này khắc này, chúng ta không nên áp dụng chủ động sao, chờ, chờ cái gì? Chờ bị người ta tính kế, hay là chờ bị người ám sát, hoặc là chờ đại chiến Huyền Linh bùng nổ?

Tư Đồ tiên sinh cười thần bí.

- Nếu đã không có Nước Mắt Thiên Hồ, nói không chừng một trận chiến này căn bản là đánh không nổi, cho nên, việc hiện tại chúng ta có thể làm, chính là chờ. Trừ chuyện đó ra, không còn cách nào khác, trừ phi, cậu có thể giết chết đám bọn họ.

Tôi trầm mặc, ông ấy nói rất đúng, tôi đích xác không thể giết chết hết được đám người đó, hiện tại là xã hội pháp trị, lại không phải quá khứ khoái ý ân cừu, muốn giết ai thì giết ai, chuyện lần trước thiếu chút nữa bị những cảnh sát đó bắt lấy, vẫn đang còn là ký ức mới mẻ trong đầu tôi.

Nhưng là trái lại, cũng là cùng lý, những người đó cũng nhiều lắm tại vùng hoang vu dã ngoại, hẻo lánh ít dấu chân người, làm một ít tên tuổi, hoặc là khoác một tầng áo ngoài hợp lý hợp pháp, làm một ít hoạt động người khác không biết, nếu bọn họ thật dám sự dám làm gì phi pháp khắp nơi, bang phái dùng binh khí đánh nhau gì đó, không cần tôi phải ra tay, sớm đã có bộ máy quốc gia thu thập bọn họ.

Mà những thứ chỉ có trong tiểu thuyết tu tiên, nhấc tay một cái là sập một tòa nhà, dậm chân một cái là bay lên trời, một cái đại chiêu thì toàn bộ người trong thành phố đều chết hết, hoặc là cái gì ma tổ đạo tôn, Hồng Quân lão tổ, mọi người ngàn vạn đừng tin, mấy thứ đó đều là vô nghĩa, giống chúng tôi như vậy, nhưng đều là thuộc về kỷ thực văn học……

Nếu đều là kỷ thực văn học, vậy chờ đi. Lòng tôi tính toán, nếu Phúc Duyên Trai có thể tự động từ bỏ là tốt nhất, Tư Đồ tiên sinh nói đúng, lần Huyền Linh đại chiến trước còn chưa đánh được, lúc này đây nói không chừng còn không đánh nữa đâu, tôi đây không đi theo cho thêm phiền.

Lại nói, thật muốn là cùng Liễu Vô Ngôn Xa bà bà so chiêu, còn có trai chủ Phúc Duyên Trai thần bí khó lường kia nữa, trong lòng tôi đúng là không có gì nắm chắc.

Rốt cuộc cho đến ngày nay, Hai giới Huyền Linh đều là từ từ điêu tàn, có thể truyền thừa xuống dưới cũng không được bao nhiêu, nếu tôi muôn lung lạc mấy người cùng tôi đi đối địch với Phúc Duyên Trai, trừ bỏ Thiên Hồ nhất tộc cùng người nhà họ Chung ra, tôi cũng chẳng tìm thấy được mấy người đồng đội đáng tin cậy nữa.

Cứ như vậy, mang theo đầy bụng nghi hoặc, còn có tâm tình thấp thỏm, chúng tôi về tới trong thành.

Tiệp Dư cũng cùng chúng tôi trở lại, kỳ thật thời điểm ở dưới chân núi, tôi từng khuyên cô bé không cần về lại Phúc Duyên Trai, đạo bất đồng khó lòng hợp tác, cô ấy chỉ là một cái tiểu hồ ly, đã đấu không lại những lão yêu quái đó, theo chân bọn họ cũng không có đạo lý gì tốt để mà nói, huống chi tuy rằng cô ấy là người Thiên Hồ tộc, từ nhỏ lại bị Phúc Duyên Trai nuôi nấng lớn lên, cho dù đi trở về cũng không thể làm gì hơn.

Vẻ ngoài Tiệp Dư thiên chân, nhưng lại là một người quật cường, cô ấy nói, nếu như trở về Phúc Duyên Trai, sẽ không tìm người lý luận, bởi vì cô ấy cũng đã biết rõ chính mình nên làm cái gì, cô ấy vốn là chị em ruột với Nam Cung Phi Yến, lúc trước cùng bị phát hiện, nhưng Nam Cung Phi Yến có 500 năm đạo hạnh, mà cô ấy lại chỉ có 300 năm, nơi này nhất định cất giấu cái gì đó, cho nên, cô ấy chẳng những phải về Phúc Duyên Trai, lại còn có phải nhanh một chút trưởng thành làm chuyện mình nên làm.

Tiểu Bạch cũng khuyên không được cô ấy, vì thế Tiệp Dư một mình đi trở về, Tư Đồ tiên sinh cũng mang theo Miêu Nô đi rồi, Nam Cung Phi Yến lưu tại Hồ cốc, bận rộn trùng kiến gia viên, Thiệu Bồi Nhất mấy ngày nay cùng tôi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tôi vốn định có chút lời nói cùng với cậu ta, nhưng cậu ta lại chủ động yêu cầu lưu tại Hồ cốc hỗ trợ, vì thế cũng đi.

Đến lúc này, chỉ còn lại có tôi cùng Tiểu Bạch ngồi nhàm chán, mắt to trừng mắt nhỏ, chịu khổ một thời gian.

Thật là thời gian chịu khổ, từ khi từ Hồ cốc trở về, giống như chúng tôi không có gì sự làm, tôi âm thầm đi hỏi thăm qua, người Kim Đao môn mai danh ẩn tích, giống như thật sự đi làm phá bỏ và di dời. Phúc Duyên Trai cũng không có nửa điểm động tĩnh, Tiểu Bạch từng lấy danh nghĩa đi tìm Tiệp Dư, trên thực tế cũng là lo lắng cho Tiệp Dư, đi qua Phúc Duyên Trai hai lần, nhưng Phúc Nguyên Phố một mảnh tĩnh mịch, thật sự giống như là chỗ thật lâu rồi không có người cư trú, ngay cả cây liễu to trước ngõ nhỏ kia, cũng đã không thấy.

Hiện tượng này rất là kỳ quái, tôi quan sát thật lâu, thậm chí không có việc gì liền cùng Tiểu Bạch đi đi lại lại trong thành phố, ấy đúng rồi, có đôi khi chúng tôi sẽ mang theo Tân Nhã, bởi vì hiện tại trường học nghỉ, cô ấy cũng không có chỗ đi, ba người chúng tôi, tạm thời hợp thành một cái đội kỳ quái.

Tư Đồ tiên sinh có thể đoán trước thiên cơ, biết được cát hung họa phúc, nhưng cái ông này hiện tại rất giảo hoạt, một câu nói thật cũng không chịu nói, tôi cũng không biết trong lòng ông ta nghĩ như thế nào, mà Tân Nhã cũng có thể đoán trước, tuy rằng cô ấy đoán trước không được chuyện tốt, tất cả đều là chuyện xấu, nhưng hiện tại cơ bản tôi đã không trông cậy vào tôi còn có thể có cái chuyện tốt gì, chỉ cần không ra chuyện xấu, vậy xem như chuyện tốt đi.

Nhưng mà tới Tân Nhã cũng không có gì dị thường, có đôi khi vài người chúng tôi nhàm chán, ở trong phòng ngồi buồn, tôi yên lặng tu luyện Cấm Pháp, tăng lên cảnh giới, Tiểu Bạch Cầm lấy Huyết Hồ Lô ông nội cậu ta để lại cho, dán ở trên lỗ tai, giống như đang gọi điện thoại, một người ở chỗ đó lầm bầm lầu bầu, một hồi lại ngây ngô cười, tôi hỏi cậu ta đang làm gì, cậu ta nói cậu ta đang cùng với âm linh bên trong nói chuyện phiếm, tôi nghe mà không nói được câu nào nữa.

Tân Nhã lại thường xuyên ngồi trầm tư, tôi biết là cô ấy đang lo lắng cho tương lai chúng tôi, không biết về sau còn phát sinh cái gì, tôi luôn an ủi cô ấy, để cô ấy không nên suy nghĩ quá nhiều, tựa như Tư Đồ tiên sinh nói, mọi việc trên thế giới này đều có định số, nên tới sớm muộn gì cũng sẽ đến, nếu đoán trước không đến cái gì, vậy thuyết minh khả năng thật sự không có chuyện gì.

Sau khi chúng tôi trở về, tôi liền kể chuyện mấy ngày này, kể cho Tân Nhã nghe, cho nên chuyện ở Hồ cốc cô ấy cũng rành mạch, lúc này nghe tôi nhắc tới Tư Đồ tiên sinh, sắc mặt bỗng nhiên có chút cổ quái, ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, nói.

- Chẳng lẽ anh không cảm thấy kỳ quái, sau khi Tư Đồ tiên sinh tới Hồ cốc, trước nay không ai nhắc tới chuyện Nước Mắt Thiên Hồ, chắc hẳn ông ta hoàn toàn không biết trên đời đã mất Nước Mắt Thiên Hồ mới đúng, nhưng lại vì cái gì lại nói với anh rằng: Nếu là không có Nước Mắt Thiên Hồ, nói không chừng một trận chiến này căn bản là đánh không nổi?

Những lời này của cô ấy, làm tôi tức khắc ngạc nhiên, cả người rét run một trận, đúng vậy, Tư Đồ tiên sinh từ đầu đến cuối, hẳn là cũng không nghe thấy bất luận cái gì về Nước Mắt Thiên Hồ, nhiều lắm là lúc Tiểu Bạch đi tìm viện binh, có khả năng nói sơ qua với ông ta, nhưng là trên đời lại không còn Nước Mắt Thiên Hồ, là Tiểu Bạch đi rồi, tôi cùng Thiên Hồ phu nhân từ Luyện Thần Đỉnh ra tới trong khoảng thời gian này mới sinh ra, lúc ấy người biết chuyện, ước chừng cũng chỉ có Thiên Hồ phu nhân, Nam Cung Phi Yến, Liễu Vô Ngôn, ít ỏi mấy người.

Tư Đồ tiên sinh, là làm sao mà biết được?

Chẳng lẽ, ông ta thật sự có thể thần cơ diệu toán đến loại trình độ này?

Tôi suy nghĩ nửa ngày, âm thầm lắc lắc đầu, nếu thế gian thật sự có loại người này, chỉ sợ cũng đã sớm gặp thiên đồ trời phạt, sét đánh một cái chết rồi.

Tôi lại tính toán thời gian một chút, từ khi Liễu Vô Ngôn đi rồi, Thiên Hồ phu nhân kể cho chúng tôi nghe đoạn chuyện xưa kia, Tư Đồ tiên sinh mới xuất hiện, hay là, là Liễu Vô Ngôn nói cho ông ta biết?

Tôi vội hỏi Tiểu Bạch, ở ngày đó lúc bọn họ đang trên đường tới, có từng gặp Liễu Vô Ngôn, hoặc là đã xảy ra chuyện gì khác thường hay không, Tiểu Bạch suy nghĩ nửa ngày nói, chuyện gặp được Liễu Vô Ngôn là tuyệt đối không có, lúc ấy bọn họ vô cùng lo lắng chạy về hướng này, dọc theo đường đi cũng không trì hoãn.

Chúng tôi cùng nhau lâm vào bên trong mê mang, mỗi ngày không phải ở trong thành phố đi dạo, chính là ở trong phòng ngồi buồn, thời gian qua rất chậm, rồi lại giống như thực mau, thời gian như nước, luôn ở trong lúc lơ đãng chảy xuôi, chỉ chớp mắt công phu, hơn phân nửa tháng thời gian liền đi qua, ngày hôm đó, Thiệu Bồi Nhất bỗng nhiên trở lại, cậu ta nói trùng kiến Hồ cốc đã hoàn thành, Xà tộc bên kia vì tự bảo vệ mình, dâng ra Luân Hồi Kính, hiện tại cũng hoàn toàn bế quan không ra, toàn gia tập thể ngủ đông, phỏng chừng hẳn là không muốn đi trêu chọc thị phi.

Rốt cuộc Thiệu Bồi Nhất cũng đi rồi, cậu ta nói chuyện ở nơi này, đã không phải cậu ta có thể giải quyết, cậu ta phải đi về Đông Bắc, hồi báo chuyện nơi này về tổng đường, hơn nữa thời gian cậu ta ra ngoài cũng đã lâu rồi, nên trở về nhìn xem, hai ngày trước lão cha cậu ta có gọi điện hỏi cậu ta khi nào thì về nhà.

Bởi vì, sắp tới tết.

Nghe thấy cái chữ này, tôi sửng sốt, bất tri bất giác, một năm đã sắp đi qua rồi, nhìn xem lịch, khoảng cách Tết m Lịch đích xác còn có một thời gian ngắn nữa thôi, Thiệu Bồi Nhất cười ha hả nói, cậu ta phải nắm chặt thời gian trở về nhà, xuân vận, không thể nào mua phiếu được đâu.

Tôi cười, xuân vận, cái đề tài làm người đau đầu, có hơi chút hòa tan cảm xúc khẩn trương của chúng tôi, làm tôi cảm giác được mình còn là một con người sinh sống trong xã hội hiện đại, cái gì hai giới Huyền Linh, cái gì Kim Đao môn, cái gì Phúc Duyên Trai, hình như có chút mờ ảo.

Thiệu Bồi Nhất vừa đi, ba người chúng tôi lại bắt đầu tính toán chuyện ăn tết, Tết m Lịch, chúng tôi muốn qua ở nơi nào đây?

Đây giống như cũng là cái đề tài làm cho người ta đau đầu, tôi là người đã không có gia đình, Tiểu Bạch lại càng không nghĩ tới muốn trở về nhà mình, cuối cùng Tân Nhã nghĩ nghĩ nói.

- Vậy đi nhà tôi đi.

 

0.08372 sec| 2442.211 kb